Tâm sự của một "gay" sắp cưới vợ  Gal8


Tất cả những gì mà em nói khi tôi hỏi tại sao em lại yêu tôi đến thế chỉ là: Vì anh là một người đặc biệt. Tôi còn nhớ rõ nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, đêm Giao thừa năm 2006 tại pub T., khi đó cả hai đứa đã hơi say say, nhưng đó là một nụ hôn thật tuyệt. 6 tháng sau đó, chúng tôi đã có một bước tiến dài hơn. Tôi đã đến nhà em, gặp gia đình em và ăn cơm vài lần. Rồi em cũng thỉnh thoảng qua nhà tôi. Trong những bữa cơm, hay những dịp giỗ. Bố mẹ tôi nói chung thì chẳng bao giờ thực sự hài lòng với ai mà con cái dẫn về, nhưng với em thì cũng không khắt khe. Còn bố mẹ và họ hàng của em thì có vẻ chấp nhận tôi, mà tôi nghĩ với một lý lịch sáng coong như thế: có công việc ổn định, có nhà riêng, ưa nhìn, ăn nói lễ độ… thì chẳng ai lại từ chối tôi cả. Cũng đôi lúc bố mẹ hỏi về chuyện cưới xin nhưng tôi chưa có ý định đó, còn quá sớm để tiến đến hôn nhân. Và rồi, mọi chuyện đã thay đổi, đáng lẽ ngày đó tôi nên nghe lời bố mẹ, nên quan tâm nhiều hơn đến em...

Tôi gặp K trong một lần tình cờ vào website boyvn… À, bây giờ thì bạn đang à đúng không? Đúng thế, tôi đúng là thứ mà bạn đang nghĩ! Những chàng trai, tôi quen họ phần lớn qua mạng, chat chít và đong nhau, thích thì hẹn ngủ, nhà họ, nhà tôi, nhà nghỉ… đâu cũng được miễn là có chỗ đáp. Tôi không thích date những gã trai trong pub hay trên sàn nhảy, thực ra những kẻ đến đó đa phần đều biết nhau cả, vì nếu đã có cạ hoặc người yêu thì chẳng ai hứng thú mò mẫm lên đó cuối tuần, và thêm nữa, date ở sàn nhảy thì sẽ mau mất giá lắm. Vì thế, giống như nhiều “bóng kín”, tôi chọn cách làm quen trên mạng, hơi mất thời gian nhưng sòng phẳng, xong là lướt, rất hiếm khi gặp lại, lỡ có đụng mặt nhau ở đâu đó thì cũng thoải mái hơn.

Quay trở lại chuyện về K, cậu ấy khi đó là sinh viên, năm thứ 3, người ngoài tỉnh lên Hà Nội học. K và tôi nói chuyện với nhau khá hợp, và rất nhiên, chúng tôi hẹn gặp nhau, đó cũng là cuối tuần đầu tiên từ khi yêu M tôi không gặp em, tôi lấy lý do công việc quá tải nên muốn ở nhà nghỉ ngơi, yên tĩnh một mình. Khi mới gặp K, tôi cũng không ấn tượng lắm. Nhưng tôi thích cái cách nói chuyện bất cần đời và kiểu cười rất ngứa mắt của K, khinh khỉnh và thiếu tôn trọng người khác. Nhưng với một số người như tôi, những thứ đó lại có một ma lực, nó giống như một thách thức: giỏi thì cưa đổ tôi đi!

Chúng tôi gặp nhau, lần đầu tiên ở một rạp phim, khác rất nhiều so với những date trước đó của tôi: Thường bắt đầu là quán café và kết thúc là trên giường. Chúng tôi đã… không gì cả, thậm chí cả một cái nắm tay trong lần hẹn đầu tiên đó. Tôi cũng không hiểu mình đã nghĩ gì trên đường khi đưa K về nhà cậu ấy và rồi chào tạm biệt. Có lẽ bản năng của tôi lúc ấy mách bảo đó là một người đặc biệt, người mà tôi thực sự muốn gặp lại nhiều hơn một lần. Cả tuần sau đó, rồi sang tuần sau nữa, tối nào tôi cũng gọi điện và rủ K đi chơi, chúng tôi thường đi ra vùng ngoại thành để đỡ đụng mặt người quen. K thông minh và hiểu biết nhiều hơn tôi vẫn nghĩ về các chàng trai quê, tôi thật sự bị cậu ấy cuốn hút.

M vẫn gọi điện, em trách tôi sao dạo này tôi mất tích đâu mà không gọi điện, nói chuyện thì lần nào tôi cũng ậm ừ dăm ba câu rồi lại kêu bận. Tôi thoái thác với lý do dạo này công việc ở công ty quá nhiều nên thường phải ở lại muộn, cuối tuần cũng phải làm thêm nên không thể gặp em. Tôi hứa sẽ sớm thu xếp để hai đứa gặp nhau vào tối chủ nhật tới. Nhưng thực ra… Tối thứ Bảy đó là lần đầu tiên tôi và K ở bên nhau. Tôi nghĩ mình đã thực sự yêu cậu ấy khi chúng tôi hôn nhau, lần đầu tiên. Đó là một buổi tối đặc biệt nhất với tôi, và tôi cũng biết K cũng cảm nhận ra sao… Chúng tôi đã tìm được nhau…

Dù cho bạn có thể linh hoạt ra sao, giỏi giang thế nào, bạn cũng không thể phân chia thân xác, bộ óc và trái tim minh cho hai người cùng lúc. Tôi bắt đầu trốn những cuộc gọi của M, tìm mọi cách để biến mất khỏi cuộc đời em như thể chưa hề hiện diện. Một vài người bạn của em có gọi cho tôi nhưng tôi không bắt máy. Và rồi, có một hôm, một người bạn trong “nhóm” tôi chơi thân, gọi cho tôi và kể rằng M đã gặp câu ấy và hỏi rất nhiều điều về tôi.

Tôi không biết vì sao em có thể biết được cậu ấy, có lẽ khi phụ nữ muốn biết, họ sẽ biết cách làm sao. Và em đã biết hết…

Chúng tôi gặp nhau, buồn nhưng chẳng ai khóc, phần nhiều là cảm giác khó chịu và ngượng ngùng… Em nói rằng em sẽ tha thứ tất cả nếu như tôi nói thật với em về tôi, nhưng tôi im lặng… Tôi không thể đối diện với chính mình thì sao có thể nói rằng tôi đang yêu một người khác… Tôi đã chọn sự im lặng… Tối hôm đó, M nhắn tin cho tôi, một tin nhắn dài “khi đến với anh, em đã linh cảm anh là một người khác biệt. Em đã cố gắng tự lừa gạt chính mình, đã không tin vào những gì mình mách bảo, thật ngu ngốc. Nhưng em sẵn sàng gạt bỏ tất cả, em không quan tâm người khác nói gì, hãy cưới nhau anh nhé! Anh muốn đến với ai cũng được, chỉ cần khi trở về nhà, anh là của em, thế là đủ…”. Đó là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi đã khóc… Thêm một lần nữa, tôi chọn giải pháp im lặng…

Giống như mọi cuộc tình đồng tính khác, rốt cuộc tôi và K cũng chỉ ở bên nhau được 8 tháng, dù đã cố gắng nhưng giữa chúng tôi có những mảnh vỡ không thể hàn gắn: sự lệ thuộc về tài chính giữa một người đi làm và một sinh viên nghèo, thói đa tình của những gã đàn ông nhất là gay luôn đi tìm sự mới mẻ, rồi nghi kỵ, những trận cãi vã nhỏ nhặt… Dù vậy, chúng tôi chia tay nhau khá êm ả. K gần như mất tích khỏi cuộc đời tôi, theo cách giống hệt như tôi đối xử với M…

Chẳng ai chịu được cảnh cô đơn quá vài ngày, tôi cũng vậy… Nhưng lần này, không phải pub, không phải mạng, không những gã trai, tôi lại tìm đến M. Bản năng của một thằng đàn ông, cho dù là bóng, sẽ luôn nhắc nhở hắn trở về với vòng tay che chở của người phụ nữ. Thật ra, 8 tháng qua, dù luôn trốn tránh nhưng tôi vẫn luôn theo dõi cuộc sống của M, và tôi biết rằng em chưa hề, hay không muốn yêu ai sau khi chia tay tôi…

Tháng 9 tới, tôi và M sẽ kết hôn. M đã có thai 2 tháng, chúng tôi không muốn biết đó là trai hay gái, hãy cứ để cuộc sống định đoạt tất cả. Chúng tôi không còn đi pub, không gặp lại những người bạn cũ, không bao giờ nhắc lại những chuyện đã qua. Tôi đã xóa toàn bộ nick trên mạng, xóa khỏi favourite những trang web làm quen, xóa toàn bộ những cái tên đính kèm đuôi “G” trong máy điện thoại…

Tôi không biết điều gì sẽ chờ đợi mình, vì đã là gay, là bóng, là pê-đê thì sẽ mãi như thế, nhưng nếu phải xếp lại mọi thứ của ngày hôm qua vào một góc để bước đi tiếp, phải chọn sống không chì vì bản thân mà vì cả cái gia đình bé nhỏ mà tôi đang và sắp có, thì tôi sẵn lòng làm tất cả… Tôi là gay và tôi sắp lấy vợ.